Chợt nhận ra những tâm sự canh cánh trong lòng những gian truân của cuộc đời làm người ta già đi, không đón nhận được hạnh phúc cuộc sống quanh ta. Chợt nhận ra kỹ năng để tạo dựng hạnh phúc không chỉ bởi trải nghiệm lòng mình mà còn bởi ta cho và nhận trong cuộc sống sao cho thích hợp, có nghĩa có tình.
Chợt nhận ra với cả những người ta chưa cảm tình, họ cũng cùng ta sống chung dòng chảy cuộc đời. Những hiểu nhầm đời thường đơn giản chỉ bởi hoàn cảnh, suy nghĩ sống đã làm cho người ta thực sự tin những gì mình nghĩ là đúng mà không xét đoán hết được mình đang cho và nhận những vui buồn cuộc sống ra sao. Thật vui khi ta hiểu được hạnh phúc không có ngôn ngữ nào diễn tả, biểu đạt hết những cảm nhận tâm tư khi ta hiểu và nhìn nhận cuộc sống.
Hạnh phúc cuối cùng tìm ở chính lòng mình, gắng tránh những hiểu nhầm từ bản thân và quan hệ xã hội, ta có thêm những người thân yêu, những người đã mang trong mình tình yêu và lòng bao dung của cả thế hệ, gìn giữ và truyền đạt lại cho con cháu.
Phúc hoạ ở đời, làm chúng ta nhạy cảm hơn, đau đớn nhiều hơn hay hạnh phúc nhiều hơn, có áp đặt nó cho đứa lớn đứa nhỏ trong nhà, có áp đặt với bạn bè, với mối quan hệ của mình hay không? Nhiều lần thức trắng đêm, ta khóc, ta thẹn với lòng mình.
Để chúng ta cùng sống nhưng lại không hiểu được nhau, giọt nước mắt cứ lăn trên má khi sự thật không phải bao giờ cũng được phơi bày, thẳng thừng đem ra xem xét. An nhàn trong cái nghiệp cuộc đời,thấy thêm tuổi ta càng sống vì một chữ tín, chữ tình. Vì bản thân ta khóc trước hạnh phúc tinh thần, vương vấn một chút phiền ưu sầu cảm trên khuôn mặt, trong lòng xây dựng niềm tin để tiếp tục phấn đấu.
Ngọa Lâm
Đăng nhận xét
Hãy chia sẻ bình luận của bạn tại đây nhé!